NGUYỄN AN BÌNH
NHỚ NGƯỜI VÀNG HOA
Lá
phong bay đỏ hiên nhà
Nghe
lay phay gió biết là chớm thu
Áo
người trôi giữa sương mù
Sáng
mai tỉnh giấc ngỡ từ chiêm bao.
Đàn
chim di trú phương nào
Bao
năm viễn xứ - cánh chao cuối ngàn
Nên
thu quá đỗi dịu dàng
Trong
từng hơi thở nồng nàn sắc hương
Mắt
người chìm xuống đêm sương
Ngày
qua rất vội – cuối đường em đi
Ơi
dòng Mississipi
Miên
man sông chảy gởi gì cho nhau.
Đêm
dài ngọn tóc thêm sâu
Mùa
hoa vàng cũ rơi vào hư không
Nhìn
theo từng chiếc lá phong
Quê
nhà sợi khói bay vòng lên cao.
Mấy
mươi năm – trận mưa rào
Hồn
theo xác lá hẹn nhau bên trời
Phải
em từ chốn trùng khơi
Về
qua chốn cũ – nhớ người vàng hoa?
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét