NGUYỄN AN BÌNH
BIỂN BẮC
Mười
năm giam mình biển Bắc
Chim
rừng lạc dấu về Nam
Sóng
bạc đầu cao chất ngất
Đất
trời mờ mịt hồng hoang.
Áo
khinh cừu xưa tơi tả
Trần
gian cạn chén tương phùng
Chân
người dẫm lên đất lạ
Quạnh
hiu còn thấy hải hùng.
Nhắc chi chuyện đời quá cũ
Năm tàn cháy tận chân nhang
Ngày lên mưa cuồng gió lũ
Đêm nào thấy bến trần gian.
*
Mười
năm quẩn quanh biển Bắc
Ta
làm quân tốt qua sông
Trăng
treo mòn tưa lá sắc
Gọi
hồn ứa máu thinh không.
Nước
soi thấy mình đã khác
Phất
phơ lau trắng chân cầu
Lời
nguyền khắc lên đá tạc
Quê
người thuở ấy chìm sâu.
Lòng tan cùng vầng mây nổi
Lạc trôi giữa chốn vô thường
Phù sinh trầm luân mấy cõi
Nơi nào ta gọi cố hương?

Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét