NGUYỄN AN BÌNH - ÁO THỜI GIAN VÀ NHỮNG CÁNH DIỀU
BÀI VIẾT VỀ THƠ NGUYỄN AN BÌNH ĐƯỢC NHÀ THƠ VÕ THỊ NHƯ MAI GỞI TẶNG NHÂN NGÀY 21-6, MỘT NGÀY VUI TRONG ĐỜI NAB KHI HIỆN DIỆN TRONG CUỘC SỐNG NẦY.
CÁM ƠN NGƯỜI BẠN THƠ THÂN ÁI VÀ VUI TÍNH.
Mùa hè năm
ấy, con diều giấy màu đỏ thẫm chao liệng trên nền trời xanh biếc. Tôi và em
thường rủ nhau chạy ra cánh đồng sau nhà, nơi có hàng giậu mồng tơi và cây cầu
gỗ bắc ngang con kênh nhỏ. Một hôm, em che miệng cười khi thấy tôi trượt chân
té xuống nước vì mải đuổi theo chuồn chuồn ớt. Em không đỡ tôi dậy, chỉ cười
làm duyên. Tôi giận, quay lưng đi về mà lòng buồn như thể đánh mất điều gì đó
quý giá. Rồi một ngày, em không đến nữa. Chỉ còn tôi, cùng cánh diều cô độc đội
mưa trên đồng, nghe tiếng gió như tiếng thì thầm của những nỗi buồn cứ bảng
lảng mãi theo thời gian.
CÁNH DIỀU VÀ NHỮNG CƠN MƯA (Nguyễn An Bình)
Cánh diều
bay suốt tuổi thơ
Tôi con cò trắng ngẩn ngơ cuối trời
Em cười bên giậu mồng tơi
Tôi hay qua đó rủ ai qua cầu.
Chuồn chuồn
ớt đậu bờ ao
Với tay bắt hụt lỡ nhào xuống kênh
Em vờ che mặt làm duyên
Tôi hờn dỗi giận buồn tênh một mình.
Chợt nghe
tiếng lá thì thầm
Đôi chim sáo sậu tỏ tình trên cao.
Thế rồi hoa thắm hương cau
Trầu xanh ai hái để trao tay người.
Thôi thì em
đã xa tôi
Thôi thì gió đập mặc đời đò đưa
Cánh diều đội những cơn mưa
Em tôi ướt áo chiều xưa không về.
Sáng sớm cơn
mưa đầu mùa rơi nhẹ trên mái hiên quán cà phê nhỏ nơi cuối con phố cũ. Tôi ngồi
đó nhìn từng giọt nước rơi lăn dài trên cửa kính, lòng trôi về những năm tháng
mộng mơ với màu áo trắng học trò và tiếng ve ngân vang rực đỏ mùa phượng. Có ai
đó từng ngồi đối diện tôi nơi đây, từng kể chuyện ước mơ và mái tóc thơm mùi
nắng. Người ấy đã rời đi từ lâu, để lại tôi và những cơn mưa rơi mãi không dứt.
Từng giọt, từng giọt một như nhắc nhở rằng có những điều rất đẹp trong đời,
nhưng chỉ tồn tại ở ranh giới mong manh giữa mộng và thực.
BÌNH MINH MƯA (Nguyễn An Bình)
Tìm gì trong
giấc mơ xưa
Mưa hồn nhiên xuống thuở chưa đá vàng
Tháng năm phượng trổ huy hoàng
Đỏ như cánh bướm hàng hàng dưới chân.
Tìm từ giọt
nước từ tâm
Đất trời độ lượng trăm năm tình cờ
Áo người trắng cả ước mơ
Nhoà trong hạnh phúc đôi bờ nhân gian.
Tìm trong
từng sợi mưa giăng
Mang theo chiếc lá thì thầm mồ côi
Cuối đường gió hát cùng tôi
Nghe mưa thấm đất xuống đời khổ sai.
Tìm quên
quán nhỏ mưa mai
Người xa từ độ hình hài cũng quên
Tóc người xanh tuổi thần tiên
Về đâu hương tóc vai mềm ngày xưa
Tìm người
mấy độ nắng mưa
Về đâu âm vọng bốn mùa lặng thinh
Còn ai khêu ngọn lửa tình
Tàn đêm thắp sáng gọi bình minh mưa.
Một buổi
chiều dịu nắng tôi đi dọc theo con đường phủ lá khô, nghe gió rì rào trên tán
long não. Dường như có tiếng lá rơi trong gió như tiếng thở dài của con sông
đợi chờ mãi con đò quen. Em vẫn thế, hình bóng mong manh, nụ cười trong veo,
như đang đợi bên hàng hiên. Gió nhẹ nhàng vuốt tóc tôi, mang theo hương thơm
quen thuộc, nhắc tôi nhớ về bài thơ đã đánh rơi đâu đó trong đời. Tôi tự hỏi,
liệu có ai nhặt được và đọc lên không? Gió vẫn tiếp tục vũ khúc của nó, còn
tôi, người đứng lại cứ lặng lẽ hoài mong một ngọn gió vô tình thả xuống đời
nghiêng.
BÀI LUÂN VŨ CỦA GIÓ (Nguyễn An Bình)
Hình như gió
biếc về đây tình tự
Hôn lên làn môi chút nắng chùng chình
Biết em còn đợi bên hàng hiên cũ
Ngắm mặt trời đón từng giọt bình minh.
Hình như
chiếc lá trở mình rất khẽ
Gió mang em đi về tận phương nào
Có trái tim anh bốn mùa rất trẻ
Mắt nồng nàn theo suối tóc hư hao.
Hình như
tiếng chim trên cành ríu rít
Hàng cây đứng gió sao thật bình yên
Nắng chênh chao thương bóng người cuối dốc
Mênh mông nỗi buồn một chút đời riêng.
Hình như
bước ai còn trên đường vắng
Bóng in vai gầy lảng đảng mùi hương
Trong giấc mơ xưa em về lạc lối
Gió đan mây thành lối cỏ mù sương.
Hình như
tiếng mưa qua hàng long não
Ngọn gió vô tình thả xuống đời nghiêng
Em nhặt giùm tôi bài thơ tình đánh mất
Của một thuở nào tiếng hát lênh đênh.
Trên con
đường làng chiều vàng rực rỡ, tôi gặp lại một người quen cũ, trong ánh mắt lấp
lánh bóng dáng năm xưa. Chúng tôi ngồi bên nhau, không nói nhiều, chỉ hỏi những
câu: Sao ngày ấy mình không giữ nhau lâu hơn? Sao những khúc sông chia nhiều
nhánh quá, để rồi mỗi người trôi về một phía? Tiếng dế gáy đâu đó, mùi lúa chín
vẫn thơm nồng nhưng không còn ai để cùng sẻ chia nữa. Tôi khẽ đưa tay vuốt lên
tấm áo thời gian đã bạc màu, thầm dặn lòng: nếu có thể, hãy giữ hộ nhau những
rung động đầu tiên, dù cho ngày mai có bao nhiêu mùa đi qua.
CÂU HỎI CỦA THỜI GIAN (Nguyễn An Bình)
Anh hỏi em
sông dài chia mấy nhánh
Mà thương thầm “con cá lội biệt tăm”
Cơn bão rớt đêm qua còn sót lại
Tiếng nguyệt cầm thao thức mãi dư âm.
Anh hỏi em
đường tình phân mấy ngã
Mà đi hoài sao chẳng thấy được nhau
Con phố nhỏ ngày xưa mình đi học
Còn đâu đây hương ủ mối tình đầu.
Anh hỏi em
chiếc cầu xưa mấy nhịp
Sao thuyền đi không thấy nhớ quay về
Cá về đồng quẩy theo mùa nước lớn
Điên điển vàng dờn dợn bến sông quê.
Anh hỏi em
dòng đời bao nhiêu mặt
Vừa quay lưng đen trắng đổi thay rồi
Tiếng dế gáy râm ran mùa gặt mới
Gốc rạ vàng còn bông lúa nào rơi?
Anh hỏi em
mưa đầu mùa mấy hạt
Hạt nào rơi trên má hóp vai gầy
Mắt ai ướt anh ngỡ rằng em khóc
Hiu hắt lòng ngậm thở gió heo may.
Ta hỏi nhau
– mắt u buồn lặng lẽ
Dâu bể đời người biết kể ai nghe
Tình yêu đầu em giữ giùm anh nhé
Áo thời gian muôn thuở chẳng quay về.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét