NGUYỄN AN BÌNH
Sao trần gian mưa nguồn
Bốn mùa cây rướm lệ
Tình mỏng hơn cánh chuồn.
Tiếng hạc bên cầu sương
Lẻ loi bờm vó ngựa
Tìm nhau trong vô thường
Khi tầm xuân đã rữa.
Đâu phải là Từ Thức
Một ngày lạc cõi tiên
Ngàn năm nghe tiếng nhạc
Trong hát khúc đào nguyên.
Có phải đâu gừng cay
Nên tình đau muối mặn
Hồ trường đêm càng say
Trổ câu thơ mật đắng.
Thương người còn ngậm ngãi
Săn trầm chìm vực sâu
Một đời thành bói cá
Soi bóng hình nơi đâu?
Trôi mất nửa vầng trăng
Ai chờ bên song cửa
Lạc loài ánh sao băng
Mưa trần gian sóng bủa.
Vết chân người ở lại
Dẫu còn thơm môi trầm
Dấu hài xa vạn dặm
Biết có còn trối trăng?
Thơ dại một đời tôi
Đâu vườn xưa cổ tích
Đá sỏi cũng ngậm ngùi
Chờ khởi đầu kiếp khác.
Ngọn đèn – dầu đã cạn
Cỏ hoang đầy suối khe
Lưu Nguyễn mù sương khói
Đầu non lạc lối về.
24/04/2023
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét