TẢN MẠN MƯA
Có một
ngày ta để đánh rơi nhau
Bên góc phố chìm trong mưa rất cũ
Lá trôi theo không một lời nhắn nhủ
Cuộc trốn tìm đi suốt tuổi thanh xuân.
Ô cửa nào vương sợi tóc bâng khuâng
Tình thuở ấy trong veo màu ngọc bích
Ngói rêu phong xanh
khoảng trời cổ tích
Trong làn mưa phơi nỗi nhớ lên đầy.
Có khi nào ta mới hết đắm say
Bao vết thương, bao giận hờn nông nổi
Vũ điệu mưa những ngày không ai tới
Môi người run sủng lạnh quá ngu ngơ.
Có một ngày ta tìm
lại ký ức xưa
Tan theo mưa
vào khoảng không vô tận
Nhịp đập thời gian cũng
đành hữu hạn
Đâu hiện cầu vồng bảy sắc đợi chờ nhau
Khi dòng đời thành thác lũ chênh chao
Cơn mưa ghé qua chợt trôi đi mất hút
Sợi tơ giăng giăng cùng trời cuối đất
Có chút ngọt ngào cho hai kẻ yêu nhau?
Người qua sông có giữ nụ hôn đầu
Mùa trôi đi một màu
trăng huyết dụ
Mưa tháng năm đâu trở mình
ngái ngủ
Trong khói sương giọt
lệ cũng ngậm ngùi.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét