NGUYỄN
AN BÌNH
Ô CỬA
Ô
cửa nhỏ một thời tôi đi học
Có
tiếng em cười ríu rít chim sâu
Tôi
tự hỏi phía sau làn hương tóc
Gương
mặt người rạng rỡ - để tim đau?
Ô
cửa nhỏ bốn mùa tôi qua đó
Thấy
mắt ai tròn tựa mắt bồ câu
Sương
buổi sớm làm mềm thân lá cỏ
Ngẩn
ngơ nhìn mây trắng – biết về đâu?
Hạnh
phúc tôi – theo nhau ngày nước lớn
Chim
vịt buồn – kêu – khắc khoải bến sông
Chìa
vôi hót – đưa tin – vườn bí ẩn
Thơm
tình tôi – sáng mãi tuổi trăng rằm.
Chảy
đi sông ơi một đời mải miết
Dẫu
trăm năm tôi vẫn mãi yêu người
Ngày
mưa lũ đem tình trôi biền biệt
Khúc
giao mùa tóc nhớ cũng vàng phơi.
Ô
cửa nhỏ chỉ còn thênh thang gió
Ngày
qua đi che lấp dấu chân người
Môi
nào ngoan từ khi em chối bỏ
Lời
bao dung màu lá úa ngậm ngùi.
Ô
cửa nhỏ không còn ai về nữa
Khung
rêu buồn phai dấu bụi thời gian
Còn
sót lại trên cao chùm phượng đỏ
Màu
mắt xưa theo cánh nhớ ngút ngàn.
23/6/2019
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét