NGUYỄN AN BÌNH
NGỌN GIÓ ĐI QUA NỖI BUỒN
Ngọn
gió đi qua cánh đồng
Trống
không tiếng thở dài mệt nhọc
Bao
giờ lấp đầy lồng ngực anh
Bao
giờ xóa tan cơn mê hoảng
Rong
ruổi mang theo tiếng cười hoan lạc
Trên
những dặm đường xa tăm tối
Hạnh
phúc biết nhường nào
Khi
ngủ quên không lời từ biệt.
Ngọn
gió gõ những ký tự nhầm
Tiếng
chuông ngân trên từng phiến lá
Có
vị muối từ khơi xa
Đan
tim người sợi tơ rối rắm
Lời
ngôn tình rất lạ
Không
phải là bão dông
Làm
con tim dậy sóng
Không
phải lời rao giảng phúc lành
Vuốt
ve niềm khổ nạn
Con
chim gõ kiến mệt nhoài
Gõ
miết tín hiệu âm ba chứa đầy mật ngữ
Uống
cạn những cơn say
Khai
quang những nỗi buồn
Tiếng
còi tàu ngân nga vô tận
Thả
ngọn khói chập chùng khi qua núi.
Ngọn
gió không dành cho anh kịp nói
Co
ro uốn cong niềm bất hạnh
Thèm
một cơn mưa phùn
Ướt
mem nỗi buồn ngái ngủ
Những
chiếc lá trốn tìm nhau
Rời
cành rong chơi lang bạt
Trong
trí nhớ đầy sương
Không
thể tìm thấy lối quay về.
7/5/2019
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét