NGUYỄN
AN BÌNH
TRÔI TRONG MƯA SÀI GÒN
Đâu phải là sự vô tình
Tôi choàng tấm ni lông cánh dơi vội vã
Đằng xa từng đám mây màu chì lạ lẫm
Cuồn cuộn băng ngang
Lớp lớp hàng hàng
Chúng thành những tên cướp cạn
Chẳng ai kịp đở đòn nhanh như chớp
Bọn người vô hình dung nhan bất định
Choáng ngợp từ đầu đến chân
Tôi đầm đìa hóa ra chuột lột.
Đường phút chốc chợt biến thành sông
Dập duềnh rác rưởi
Cuốn
theo những động vật với gam màu
Nóng
lạnh khác nhau
Trôi
trong mùi cống rảnh hôi hám
Giờ
nầy chắc em cũng như tôi
Chuyển
động xoay quanh khối vuông ru-bíc
Loay
hoay mãi không tìm thấy lối ra
Mê
cung phải chăng biến thành tử lộ?
Ngọn mưa cứa thốc vào tim
Thành những đường dao thật ngọt
Thân xác hoang phế từ lâu
Từ những cơn mưa quá khứ
Tình yêu đâu phải trái cấm trái mùa
Treo trên cành cao chót vót
Khu vườn địa đàng xưa
Tìm hoài không thấy
Một
cánh tay mềm
Một
đôi mắt ướt
Một
nụ hôn môi
Phập
phồng ngực thở
Và
những cơn mưa hóa thành tượng đá.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét